TPO – Tiền nhiều bây giờ cũng chẳng giúp gì được cho tôi khi mà sức khỏe, rồi nhan sắc ngày càng đi xuống. Không lẽ tôi mang tấm thân tàn tạ về quê làm khổ bố, mẹ?
Đang chán nản vì bọn bạn cùng lứa đứa đỗ đại học này, đứa đỗ trường cao đẳng kia khiến bố, mẹ chúng nở mày, nở mặt, còn tôi cố gắng hết sức mà vẫn trượt trường trung cấp tài chính, lại nghe mẹ vào ra ca cẩm với bố là tốn cơm nuôi tôi những 12 năm mà tôi chẳng làm nên trò trống gì. Vậy là tự ái nổi lên, tôi âm thầm, lặng lẽ chuẩn bị đồ đạc, cùng ít tiền tôi tích cóp được bấy lâu chờ dịp bố, mẹ nguôi ngoai tôi sẽ xin phép rời làng vào thành phố kiếm việc tự nuôi thân. Có lẽ do mẹ buồn, mẹ giận khi tôi không theo nghiệp học hành để có tương lai như mẹ nghĩ, chứ đến khi nghe tôi trình bày ý định xa nhà, mẹ khóc mấy đêm liền vì lo, vì thương tôi sẽ bơ vơ, sẽ gặp khó khăn ở nơi lạ nước, lạ cái không người thân thuộc.
Để làm yên lòng bố, mẹ tôi hứa sẽ tìm công việc an toàn, chăm chỉ làm lụng và giữ mình không đua đòi, hư hỏng. Tôi còn quả quyết với mẹ rằng tôi sẽ thành đạt rồi mới về quê để bố, mẹ mát lòng, mát dạ để bố, mẹ được tự hào với xóm giềng, họ hàng…
Đúng là tấm lòng bố, mẹ dành hết cho con, khi vào đến thành phố, giở túi đồ để xếp cho ngăn nắp trong phòng trọ, tôi mới biết mẹ lén bỏ vào túi áo khoác của tôi rồi kéo khóa cẩn thận một số tiền đủ để tôi chi tiêu thời gian đầu khi chưa tìm được việc. Cầm trong tay những đồng tiền còn phảng phất mùi mồ hôi cực nhọc, một nắng, hai sương của bố mẹ, tôi cũng quyết tâm phải có việc làm, phải bám trụ, phải đổi đời ở thành phố để đền đáp công sinh thành, dưỡng dục của bố, mẹ.
Tôi không phải mất nhiều công sức vì ngay hôm đầu tiên đi xin việc, bà chủ của tiệm bán quần áo may sẵn đã nhận tôi vào làm với mức lương theo tôi là sống được.
Cùng ca bán hàng với tôi có chị bạn tên Hoài cũng quê từ Bắc vào. Chị Hoài hơn tôi tới 3 tuổi nhưng mỗi lần đứng quầy chị son, phấn, váy áo thời trang thiệt bắt mắt, khiến tự so sánh tôi thấy mình mới bước vào tuổi 19 mà có khi còn già hơn chị.
Mang tâm sự thổ lộ với chị, chị Hoài lởi xởi bảo tôi rồi chị sẽ bày vẽ cho tôi cách ăn mặc, cách trang điểm nhất định tôi sẽ xinh đẹp, sẽ nổi trội vì tôi trẻ trung, tôi có nét mặc ưa nhìn, dáng người cao ráo, nước da lại trắng trẻo…
Mới nghe chị Hoài hứa mà tôi đã mường tượng mình sành điệu, mình quyến rũ thật thích thú…Để dành được 3 tháng lương, trừ hết tiền nhà trọ, tiền cơm bụi, tiền chi vặt tôi đưa hết cho chị Hoài để chị giúp tôi “lên đời” như tôi mộng ước.
Đang làm cùng có chị, có em thì bỗng chị Hoài bỏ việc, chị không nói lí do. Nhưng chỉ sau mấy tháng bất ngờ tôi gặp chị bước ra từ một khách sạn hoành tráng trong phố, nếu chị không gọi tôi, có lẽ tôi không bao giờ nghĩ đó là chị vì chị lộng lẫy như một bà hoàng. Chị có hẳn một người đàn ông giàu sang lịch lãm mở cửa xe ôtô đón chị lên, sau khi chị cho tôi số điện thoại mới và hẹn tôi giờ liên lạc với chị…
Không biết tôi nhận bao nhiêu cuộc gọi từ chị Hoài, chị kiên nhẫn rót vào tai tôi toàn những lời đường mật, rồi bỏ công đến tận cửa hàng đón tôi về căn phòng sang trọng của chị để tôi thấy cuộc sống vương giả của chị cũng sẽ là trong tầm tay với tôi nếu tôi theo nghề của chị…
Choáng ngợp trước sự đổi đời mà không mất gì theo suy nghĩ của tôi, nên tôi bằng lòng bước vào nghề “buôn vốn tự có” do chị Hoài dẫn mối. Một bước lên bà vì tôi trẻ, đẹp lại học được nhiều chiêu chiều khách, tiền tôi kiếm được khiến cuộc sống của tôi thăng hoa đủ đầy đến ngất ngây.
Muốn đối tác vui lòng mở hầu bao tôi phải làm theo mọi yêu cầu của họ, và cái gì đến phải đến khi tôi hầu như không được dùng biện pháp phòng bị, bảo vệ những lần “chiều” khách, khiến cho tôi mắc phải căn bệnh HIV. Do một lần bị ốm dai dẳng mà không thuốc nào đáp ứng tôi đã đến bệnh viện để khám mới phát hiện được.
Tiền nhiều bây giờ cũng chẳng giúp gì được cho tôi khi mà sức khỏe, rồi nhan sắc ngày càng đi xuống. Không lẽ tôi mang tấm thân tàn tạ về quê làm khổ bố, mẹ? Rồi bố, mẹ sống thế nào với dị nghị của làng xóm khi có con gái từ thành phố trở về mang trong người căn bệnh do ăn chơi, sa đọa?