Nhưng có lẽ, mọi thứ lại không đơn giản như thế. Có lẽ trong vòng tay của gia đình, một gia đình mà ba mẹ tôi là những người đã cố gắng hết sức lo lắng cho những ngày trời mưa như thế nên tôi đã có một cuộc sống không phải lo lắng mỗi khi cơn mưa. Ba tôi làm trong quân đội, ai cũng nghĩ ông sẽ nghiêm khắc với những điều nuôi dạy con cái, nhưng ông tôn trọng tôi, yêu chiều tôi khác hẳn với những quan niệm ngày xưa đôi khi khiến đấng sinh thành phân biệt đối xử chính đứa con của mình. Tuổi thơ của tôi chỉ quanh quẩn cùng những “trận đấu” với một kẻ giống tôi nhưng mang giới tính khác: anh trai tôi.
Chuyến đi ý nghĩa trong đời
Cuối cùng cũng đến mùa xuân, khi mà tôi chỉ nghĩ về những cây mai, cây đào, câu lạc bộ đã quyết định tổ chức chương trình Xuân tình nguyện. Tôi háo hức về một chuyến đi ý nghĩa tại một nơi xa lần đầu tiên trong cuộc đời mình. Và chúng tôi đều háo hức về ngày xuất phát cùng câu lạc bộ Thắp sáng ước mơ thân yêu. Chúng tôi đi đến Củ Chi – mảnh đất tự hào với những chiến thắng vẻ vang từ thời kỳ chống Pháp, cách TP.HCM 70 km về hướng tây bắc.
Nơi chúng tôi đến là một ấp nhỏ ở An Nhơn Tây, ngồi lần lượt trên những chuyến xe buýt trên con đường gồ ghề, ánh nắng chiếu làm màu tóc cô bạn tôi ánh nâu lấp lánh. Ai ai cũng ướt đẫm mồ hôi trên lưng áo, nhưng sự mới mẻ của nơi đây làm chúng tôi cảm thấy hứng khởi. Không để tốn thời gian, chúng tôi tiến hành chuẩn bị theo đúng kế hoạch đã đề ra, đi đến thăm những ngôi nhà có người già neo đơn , người có công với cách mạng, thăm hỏi động viên và trang trí ngôi nhà để mang hương sắc xuân đến những mái ấm còn đang dang dở.
Tôi vẫn luôn nghĩ về những cơn mưa như một món quà vào ngày hè nóng bức, một món quà thiên nhiên tạo ra để làm cho vạn vật luôn nhuốm màu tươi mới sau một khoảng thời gian các cuộc đời va vào nhau ngày qua ngày. Thế nhưng, tôi quên mất những hình ảnh người bán hàng rong chạy nhanh tìm chỗ trú với những lớp ni lông mỏng dánh che lại từng nồi chè, nồi cháo họ chuẩn bị từ sáng sớm, quên mất những rằng mùa xuân chỉ hạnh phúc khi một người có gia đình của họ bên cạnh.
Dù cho năm nay dịch bệnh đã làm mọi kế hoạch về một chuyến đi mùa xuân tuyệt vời như thế của chúng tôi bị đảo lộn. Thế nhưng, ký ức về khoảng thời gian cùng nhau trải qua những ngày tuy khổ cực nhưng tràn ngập tiếng cười trong những bữa cơm với hàng chục con người vẫn đọng lại trong tâm trí tôi; chúng tôi đã làm việc và trải qua cùng nhau như một gia đình thật sự.