Cái tình cái nghĩa thấm đượm đến nỗi có một bài hát riêng của các bạn sáng tác dành tặng cho xã đảo từ nghĩa tình này và cả những chuyến trở về mặt trận tình nguyện xưa với chiều dài 20 năm đong đầy cảm xúc.
Cuộc gặp ‘không báo trước’ sau 20 năm
![]() Mọi người cùng quây quần bên mâm cơm ấm lòng…
|
Trở về đất liền, với mong muốn tạo nên cuộc gặp bất ngờ giữa chú Tư và anh Sinh, người viết đã tìm cách liên hệ anh Sinh và làm nên câu chuyện kết nối nghĩa tình. Năm 2016, trên chiếc xe máy cũ, khoác lên mình màu áo xanh tình nguyện, chúng tôi một lần nữa vượt đường xa về thăm lại mặt trận xã đảo.
Trên con đò ra đảo mất 45 phút, chúng tôi trò chuyện về kỷ niệm tình nguyện, lòng rộn ràng và khấp khởi mong ngày gặp lại gia đình chú Tư mà không báo trước để giây phút hội ngộ bất ngờ, tự nhiên như con nước lên xuống hàng ngày.
Đò cập bến, chưa bước vào nhà đã có người nhận ra anh Sinh và về “báo” cho chú Tư. Ngôi nhà nhỏ cách đò chưa đầy ba phút đi bộ nên chúng tôi nhanh chóng đến nhà trong sự ngạc nhiên của cô chú Tư. Chú Tư đã ngoài 50 tuổi nhưng dáng người vẫn mặn mòi khí chất rắn rỏi của dân miền biển. Hai người đàn ông cố kìm nén cảm xúc ôm chầm lấy nhau, tay run run, nụ cười hạnh phúc kéo nếp nhăn trên trán như hằn rõ vết thời gian sâu đậm. Hai mươi năm hội ngộ đong đầy nghĩa tình trong câu chuyện tình nguyện giữa lòng thành phố.
20 năm nghĩa tình với sinh viên tình nguyện
![]() Anh Sinh (trái) và chú Tư gặp lại nhau trên chiếc ghe cũ – phương tiện mưu sinh cho cả gia đình chú
|
Cô Tư nhớ lại câu chuyện cảm động khi sinh viên đi hơn nửa cây số để gánh nước ngọt về sinh hoạt vì nhà cô chú không có lu chứa đủ nước cho một lần ghe máy tiếp nước ngọt từ đất liền. “Nhìn thương lắm! Đi làm về cực khổ mà phải lo cả chuyện nước nôi, ăn uống, cô quyết định mua đồ rồi nấu ăn luôn cho các bạn”, cô chia sẻ.
“Giữa một vùng đất khi ấy còn nhiều khó khăn mà anh chị Tư vẫn chăm lo chu đáo cho sinh viên và từ đó đến nay đã 20 năm mà tình cảm vẫn vậy, nhiều khi tôi tự đặt ra câu hỏi vì sao giữa những khó khăn như vậy mà anh chị Tư vẫn nhận người về ở trong một tháng. Là nhiệt huyết, thói quen hay là tình cảm đã đi vào máu”, anh Sinh tâm sự.
Chú Tư nhìn ra chiếc ghe đánh cá cũ của mình, chiếc ghe hằng ngày là phương tiện mưu sinh cho cả gia đình, rồi nói: “Mấy cháu sinh viên này mùa hè cũng có thể về với gia đình, sao lại đi xa cho cực khổ. Người ta đến đây nghĩa là người ta có một tình cảm trong đó và mình giúp mấy cháu thì sau này con cái mình đi đâu cũng mong sẽ có người thương lại như vậy. Chỉ nghĩ đến điều này thôi mà năm nào chú cũng nuôi “sấp nhỏ” trong nhà”.
Hai mươi năm dài, từ lúc được sinh viên gọi là “anh, chị”, bây giờ sinh viên mới về gọi là “cô, chú”, “tía, má” cũng đủ làm cho câu chuyện tình nguyện dày thêm tình cảm.
Đêm Thạnh An lồng lộng gió biển, chúng tôi cảm nhận sự ấm áp của những chia sẻ rất đỗi thân tình từ gia đình chú Tư Đặng và anh Sinh. Dập dềnh con sóng biển, suy nghĩ của người viết cứ miên man gọi tên câu chuyện của “người tình nguyện không tuổi” tại xã đảo trong niềm cảm xúc: Tình người mênh mang giữa bạt ngàn rừng đước.
![]()
|